Tô Yên đi qua, ngồi xuống
"Cậu có muốn ta ôm ngủ không?"
Hắn nhíu mày, lạnh nhạt nói
"Ngươi cho rằng mình là ai?"
Tô Yên nhớ tới mình vào lúc trời mưa.
Lúc ấy cô không thích người khác tới gần.
Cô sẽ bực bội, bao gồm cả Quân Vực.
Nhưng lúc Quân Vực ôm cô, hình như tâm tình cô sẽ tốt lên một chút.
Cho nên suy tư trong chốc lát, cô tới gần cậu nhóc, sau đó ôm lấy cậu.
Cơ thể của Lục tức khắc cứng đờ.
Tô Yên nhẹ nói
"Ngủ đi."
Nói xong, cô nhắm hai mắt lại.
Trong mắt Lục tràn đầy chán ghét, muốn đẩy Tô Yên ra.
Chỉ là hơn nửa ngày cũng không đẩy được.
Cuối cùng, liền bị cô ôm ngủ.
Hầu hết yêu tộc đều có khứu giác nhạy bén, Lục cũng vậy.
Thế nên cậu ngửi được trên người Tô Yên có hương vị nhàn nhạt của kẹo sữa.
Cũng không khó ngửi.
Cuối cùng chỉ đành cam chịu, vẻ mặt bực bội nhăn mày ngủ.
Cứ như vậy thời gian trôi qua một tháng.
Hai người rất ít khi giao tiếp.
Ăn cơm, ngủ, dưỡng thương, đổi được.
Hoặc thỉnh thoảng Lục sẽ trào phúng vài câu.
Vết thương trên người cậu nhanh chóng lành lại.
Chỉ mới một tháng đã gần như khỏi hẳn, tố chất thân thể tốt đến bất ngờ.
Có lẽ là biểu hiện của Tô Yên trong một tháng này thực sự không có vẻ gì là muốn làm tổn thương cậu, vậy nên Lục không còn cảnh giác với Tô Yên nữa, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Một ngày nọ, Lục thức dậy, phát hiện nữ nhân khăng khăng muốn ôm mình ngủ không thấy đâu.
Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639774/chuong-1792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.