Tô Yên nghiêm túc nói
"Ngươi biết mình đang làm gì không?"
"Ta đang dạy dỗ hắn, không cần ngươi xen vào."
Tô Yên nghe xong, trầm mặc.
Nửa ngày sau, cô mở miệng
"Tốt nhất đừng để ta tìm thấy ngươi."
Bằng không, cô cũng sẽ cẩn thận dạy dỗ nó.
Nói xong, cô ôm Lục rời đi.
Yêu quái phía sau có ý đồ ngăn cản, nhưng.... đánh không lại.
Thế nên đành căm giận hét lên
" Một nhân loại như ngươi mà dám nhúng tay vào chuyện của Yêu tộc chúng ta sao? Ngươi biết hắn là ai không??!"
"Còn không mau giao hắn cho thụ thần?!"
Một đám yêu đều lên án.
Tô Yên rút chủy thủ ở giày ra.
Phanh!
Cắm vào đại thụ phía sau bọn chúng.
Chủy thủy đâm lút cán.
Đám yêu dần yên tĩnh, không còn ai mở miệng.
Tô Yên ôm Lục đi một đoạn đường dài.
Vào trong núi, tiến vào một sơn động.
Sơn động này hình như đã từng có yêu quái sống, trên giường đá có trải lớp thảm rơm.
Tô Yên đặt Lục lên giường, lại nhìn thương tích trên người cậu.
Toàn thân không nơi nào lành lặn, đều bị dây mây cứa qua đến chảy máu.
Cô lục đồ trong vali, tìm thấy băng gạc sạch.
Lau sạch máu trên người cậu, sau đó thoa thuốc chống viêm, giảm đau lên người.
Trong lúc Tô Yên đang bôi thuốc, không biết Lục đã mở mắt tỉnh dậy từ lúc nào.
À, không đúng, phải nói, từ lúc được Tô Yên cứu, cậu đã thanh tỉnh rồi, chỉ là không muốn mở mắt.
Cậu muốn thử nhìn xem nhân loại này rốt cuộc định làm gì.
Thật không ngờ là cô bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639773/chuong-1791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.