Nam Minh cũng không chờ Tô Yên trả lời, liền nói tiếp
"Nhường con rắn mập kia cho ta, Nam Minh ta thề với trời, tuyệt đối sẽ không tới tìm Chủ Thần đại nhân gây phiền toái nữa. Thế nào?"
Tô Yên lạnh nhạt đáp
"Chẳng thế nào."
Nam Minh giơ tay, một lưỡi hái đen xuất hiện, xung quanh còn tản ra làn khói đen
"Vậy xem ra, Chủ Thần đại nhân là muốn cùng ta đánh một trận sao?"
Nam Minh thở dài, tỏ vẻ từ bi
"Chủ Thần đại nhân, ngươi hà tất phải vậy chứ?Làm tốt chức Chủ Thần của ngươi không được sao? Vì sao lại cứ muốn xen vào việc của người khác vậy?"
Đang nói, Tiểu Hồng đuổi theo con bướm lại chạy tới thẳng tới chỗ Nam Minh.
Chạy được một nửa, Tô Cổ vội vàng túm lấy cái đuôi của nó, kéo con rắn đang tự nhảy vào chỗ chết này lại.
Nam Minh vỗ vỗ tay.
"Haizz, hình ảnh đoàn kết yêu thương lẫn nhau này, thật làm người ta hâm mộ nha."
Nói dứt lời, gã cầm lưỡi hái vẽ ra một đường trong không trung.
Sau đó liền thấy có thứ gì đó đen xì đang chen chúc bò ra.
Giống như là.... người???
Đúng hơn là một đám xác chết.
Chúng chỉ mặc một cái quần màu đen, thân thể xám ngoét, hôi thối, đôi mắt không có lòng trắng mà toàn bộ đều đen ngòm.
Một con, hai con, càng lúc càng nhiều con bò ra ngoài.
Nam Minh cầm lưỡi hái, giống như sực nhớ ra điều gì.
"A, đúng rồi, kẻ được gọi là Quân Vực kia, là người tình của ngươi sao, Chủ Thần đại nhân?"
Đôi mắt vàng của Tô Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639744/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.