Hiên Viên Quân Ngọc giật giật mí mắt, cười nhạt
“Có thể.”
Dứt lời, lại nói thêm một câu
“Ta không thích đông người. Nếu cô ta vào trong xe, ta sẽ ném cô ta ra.”
Tô Yên sửng sốt, sau đó gật đầu
“Được.”
Nói xong, nàng liền xuống xe ngựa.
Khi Lục Vân nhìn thấy Tô Yên, hai mắt liền sáng ngời.
Thẹn thùng nhìn Tô Yên xuống xe ngựa rồi đi tới trước mặt mình.
Không hiểu sao, hốc mắt nàng có chút chua xót.
Hình như ánh nắng mặt trời quá gắt, làm nhức mắt rồi.
Cũng có lẽ bởi vì, vốn dĩ không còn khả năng, nhưng hiện giờ lại có hy vọng.
Tô Yên đứng trước mặt Lục Vân, lên tiếng
“Có muốn đi cùng chúng ta không?”
Lục Vân kϊƈɦ động, nắm chặt khăn lụa trong tay
“Liệu có, có quấy rầy tới thiếu hiệp không?”
Tô Yên nghĩ tới Hiên Viên Quân Ngọc ngồi trong xe, gật đầu
“Có, cho nên cô chỉ có thể ngồi ở bên ngoài.”
Ngừng lại một chút rồi nói tiếp
“Nhưng đảm bảo có thể giúp cô đi ra khỏi ngọn núi này.”
Lục Vân vội vàng gật đầu lia lịa. Đọc Truyện
“Được, được, ta nguyện ý.”
Tô Yên đỡ Lục Vân lên xe ngựa.
Lý Đại Bạch đánh ngựa, xe chậm rãi rời đi.
Tô Yên ngồi ở trong xe, móc từ trong túi tiền ra một viên kẹo, lột vỏ ăn luôn.
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng.
“Thiếu hiệp anh dũng a.”
Tô Yên không đáp lại, nàng có chút cảm giác hắn đang muốn cà khịa nàng.
Tô Yên nhìn thẳng vào Hiên Viên Quân Ngọc, cất lời
“Chàng rất muốn giết chết ta sao?”
Hiên Viên Quân Ngọc nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639718/chuong-1736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.