Hiên Viên Quân Ngọc vẫn bất động mà nhìn nàng.
Hắn vừa muốn nói, Tô Yên liền nhanh tay nhét cái chân thỏ vào miệng hắn.
“Ăn đi.”
Nói xong, liền cúi đầu tiếp tục ăn nửa con thỏ hoang còn lại.
Đang ăn, Tiểu Hoa bỗng lên tiếng
“Ký chủ, tất cả mọi người đều đang nhìn chị đó.”
Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn.
Cả ba người kia đều đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng sửng sốt, lên tiếng
“Nghỉ ngơi đi, nửa canh giờ nữa tiếp tục lên đường.”
Tô Yên vừa dứt lời, Lý Đại Bạch mới phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu, đi tới gần chỗ Tô Yên tiếp tục ăn.
Vừa ăn vừa nghĩ.
Tình huống vừa nãy là thế nào?
Tiểu huynh đệ bón đồ ăn cho vị Vương Gia khó hầu kia sao?
Hình ảnh vừa rồi còn rất…. hài hòa?
Lý Đại Bạch vừa nghĩ vừa im lặng gặm thịt.
Lục Vân do dự nửa ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Tô Yên.
“Thiếu hiệp.”
Hai mắt nàng ta lấp lánh ánh nước, có lẽ vừa rồi quá sợ hãi, hốc mắt vẫn còn đỏ.
Tô Yên nghi hoặc
“Có chuyện gì sao?”
Lục Vân nhẹ giọng nói
“Biên cảnh chiến loạn, phụ mẫu của Lục Vân đều đã qua đời, vốn muốn đi tìm người thân, nhưng lại bị sơn tặc khi dễ, may mắn được thiếu hiệp ra tay cứu giúp.”
Tô Yên nhìn Lục Vân, chờ nàng ta nói hết lời.
Lục Vân lại nói tiếp
“Nếu, nếu thiếu hiệp yêu cầu, tiểu nữ không có gì để báo đáp, nguyện ý vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh thiếu hiệp, làm trâu làm ngựa.”
Tô Yên ngẩn người, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639717/chuong-1735.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.