Hiên Viên Quân Ngọc, Vương Gia của Kim Ngọc quốc. Đứng dưới một người, trêи trăm triệu người.
Trong tay nắn giữ mười vạn binh mã, được dân chúng sùng bái vô cùng.
Với địa vị như thế, chắc chắn Hoàng đế Kim Ngọc quốc cũng ước gì hắn chết luôn ở Thịnh Nguyên quốc, đừng quay về nữa.
Hắn giữ chặt tay Tô Yên không chịu buông, vẫn bộ dạng lười biếng như cũ nhìn nàng rồi bật cười
“Ngươi biết ta từ trước sao?”
Tô Yên lắc đầu
“Không biết”
“Vậy sau khi ngươi biết ta, rất sùng bái sao?”
“Không hề.”
Tô Yên vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc liền ghé sát vào nàng.
Hắn thấp giọng nói một câu
“Để ý tới an nguy của ta như vậy, nếu ai không biết còn nghĩ ngươi là tai mắt ta để ở Thịnh Nguyên quốc đấy.”
Hắn nói không chút để ý, ánh mắt mang theo đánh giá nhìn Tô Yên.
Tô Yên trố mắt.
Hai người đối diện với nhau, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng, càng tiến sát lại
“Không phải sao?”
Tô Yên thu hồi tay, ngồi xuống, một câu cũng không nói.
Nàng chậm chạp không phản ứng lại, ngược lại càng khiến ánh mắt của Hiên Viên Quân Ngọc không thể rời khỏi nàng.
Lúc đầu hắn vốn chỉ suy đoán, nhưng hiện tại, suy đoán này có vẻ chính xác rồi.
Toàn bộ binh lính Thịnh Nguyên quốc này, làm gì có ai không muốn giết hắn đâu.
Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghĩ vừa sờ sờ lên cổ mình.
Băng gạc vẫn còn nguyên, miệng vết thương còn chưa đổi thuốc.
Hình như từ lúc gặp lại, người này vẫn luôn muốn trốn tránh hắn.
Vừa không muốn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639719/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.