Ngoan ngoãn, học tập cũng giỏi.
Quản gia nhịn không được lắm miệng một câu
“Thiếu gia, sắc trời đã khuya, ngày mai học tập cũng không vội.”
“Ân”
Hoắc Từ có lệ lên tiếng.
Cũng không biết hắn rốt cuộc có nghe được quản gia rốt cuộc đang nói cái gì hay không.
Nửa ngày sau, bên ngoài không còn thanh âm.
Hoắc Từ nhìn Tô Yên bị hắn bọc đến kín mít, chỉ còn lại có một cái đầu.
Hắn trầm mặc, sau đó, bắt đầu hối hận.
Hồi lâu lúc sau, hắn hỏi
“Em cố ý?”
Tô Yên nghi hoặc
“Cái gì?”
“Cố ý không mặc quần áo lao lại đây?”
“Không phải, em mới vừa khôi phục hình người, cho nên không có quần áo.”
Nói đoạn Tô Yên từ trong lòng hắn dịch sang một bên khác.
Hoắc Từ vòng ôm trống rỗng, trầm mặc cả nửa ngày, sau đó duỗi tay.
Một chút giải thích cũng không có, lại lần nữa ôm Tô Yên trở về.
Nói
“Vẫn là hình người càng tốt một chút.”
Cá vàng nhỏ tuy rằng cũng tốt, nhưng sờ không được a.
Tô Yên nhìn thời gian
“Đã khuya, nên đi ngủ.”
Nói đoạn cô muốn đi ra ngoài.
Hoắc Từ bế ngang người cô lên, chiếm một chút tiện nghi cuối cùng.
“Anh dưa em qua đó.”
Nói xong, liền đi tới phòng Tô Yên.
Khi Tô Yên vừa nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên trong đầu Tiểu Hoa thông báo
“Leng keng, hệ thống nhắc nhở, Triệu Tường Vi đang bị Tần Hiên Vũ hãm hại, mời bảo hộ Triệu Tường Vi.”
Nghe xong, Tô Yên mở to mắt.
Cô mặc quần áo, sau đó liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Vừa chạy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639696/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.