Cô mở to mắt, nhìn về phía hồ nước
“Em muốn vào”
Hoắc Từ không dám để cô một mình ở lại đây, sợ cô không chịu đựng nổi.
Hắn ôm cô cùng đi xuống hồ.
Vẫn không cảm thấy yên tâm, hắn lấy điện thoại ra gọi 120.
Tô Yên ngâm mình dưới hồ nước, cảm nhận từng dòng nước chảy qua.
Mặt Hoắc Từ vô biểu tình, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như chỉ cần cô xảy ra chuyện gì, sẽ lập tức đưa cô ra.
Một phút trôi qua, Tô Yên nhắm mắt lại, nằm yên trong nước.
Khí sắc không hề tái nhợt mà dần dần hồng nhuận, bộ dạng còn rất hưởng thụ.
Tiểu Hoa
“Ký chủ, chị còn 3 phút.”
Tô Yên mở mắt, nhìn chàng trai trước mặt.
Cô mấp máy môi
“Em không phải người.”
Xong, cô lại nói
“Anh không thể ghét bỏ em.”
Vừa nói, cô vừa đứng lên.
Làn váy lóng lánh trong nước, thật không hổ danh do đại sư đứng đầu thiết kế.
Chiếc váy kia ở trong nước, rõ ràng không hề có ánh đèn, thế nhưng lại rực rỡ chói loá như vì sao lộng lẫy.
Cô duỗi tay níu lấy cà vạt Hoắc Từ.
Hoắc Từ nghe cô nói xong, mãi vẫn không hiểu rốt cuộc cô muốn nói cái gì.
Không phải người?
Là vì cô làm chuyện áy náy sao?
Hắn nói
“Em không cần như vậy, anh muốn em.”
Dù cho cô cùng tên kia làm chuyện gì đó trong hoa viên, cũng chắc chắn là do hắn ta không biết xấu hổ mà câu dẫn trước.
Chờ ngày mai, tốt nhất đừng để hắn tìm được người.
Nếu không…
Nghĩ như vậy, ánh mắt hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639686/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.