Tô Yên sửng sốt một chút.
“Em đi trước?”
Vừa dứt lời, liền rõ ràng thấy được đôi mắt hắn chợt lóe tức giận rồi biến mất.
Thực mau, Hoắc Từ nở nụ cười.
“Em có phải cảm thấy, tôi không phải em thì không thể hay không?”
Tô Yên nhìn hắn.
Hoắc Từ dán đến gần bên tai cô, nhỏ giọng nói
“Xem ra em vẫn chưa xác định được chính xác vị trí của mình rồi. Muốn làm bạn gái tôi, số người có thể vây quanh hội trường cả một vòng. Không có em, còn sẽ có người tiếp theo.”
Cô nhìn hắn, mím môi một chút.
Cô hẳn là phải đi.
Dù sao cô không phải người, từ phương diện nào đó mà nói, trong mắt nhân loại, cô là yêu.
Nếu ai không có sức thừa nhận, đều có thể sợ tới mức ngất luôn ấy chứ.
Chỉ là, lúc này, cô không muốn đi rồi.
Cô duỗi tay, giữ chặt cà vạt Hoắc Từ, kéo người xuống, để hắn tới gần chính mình.
Hiển nhiên, Hoắc Từ cũng phối hợp, còn cong môi nhìn Tô Yên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Chỉ nghe Tô Yên nói một câu
“Các cô ấy đều không thể có được anh, em cũng không muốn nghe thấy anh nói như vậy.”
Hoắc Từ cười càng tươi.
Ân, lúc này là thật sự đang cười.
Cũng không biết có phải hắn có máu thích ngược hay không.
Khi Tô Yên mím môi tức giận, trong lòng hắn liền cao hứng.
Nhìn bộ dáng cô chắc chắn, chậc chậc chậc.
Sao có người đẹp như vậy đâu?
Hắn ôm lấy eo Tô Yên, từng bước một đi tới.
Hắn đến gần bên tai cô, có vẻ vẫn muốn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639685/chuong-1703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.