Mưa phùn liên miên làm ướt cả y phục.
Âu Dương Du lạnh nhạt nói một câu
“Được, chọn ngày thành hôn.”
Dứt lời, liền đi thẳng không quay đầu lại.
Tống Trinh đỡ khung cửa.
Nhìn vườn hoa hướng dương bên ngoài, nở một nụ cười, giống như đã hoàn thành sứ mệnh vĩ đại.
Hoa hướng dương nở.
Tống Trinh đi vào trong viện.
Càng nhìn càng cảm thấy chán ghét vườn hoa này.
Giống y như nữ nhân kia, làm người ta chán ghét.
Nhưng mà cũng không sao.
Tống Trinh duỗi tay, bẻ gãy một cây hoa hướng dương.
Âm thanh suy yếu mang theo thắng lợi
“Chung quy lại, ngươi cũng không thắng nổi ta.”
Dứt lời, bông hoa hướng dương bị nàng ta ném xuống mặt đất, rơi vào đống bùn lầy.
Mấy ngày sau, Âu Dương Du lại ngẫu nhiên đi tới biệt viện này
Đẩy cửa ra.
Hắn trố mắt, ngạc nhiên một khắc.
Vườn hoa hướng dương nở rộ không còn lấy một cây, chỉ còn lại mảnh đất bị xới tung chứng tỏ vườn hoa đã từng tồn tại.
Hắn nhíu mày, khuôn mặt lạnh nhạt xuất hiện một chút cảm xúc.
Tiện đà, lên tiếng
“Người đâu.”
Thị vệ vội vàng chạy tới.
“Vương gia.”
Âu Dương Du nhìn mảnh vườn bị xới tung, lên tiếng
“Ai đã tới đây?”
Thị vệ trầm mặc.
Bởi vì, bọn họ không phát hiện ra bất kỳ ai đã tới đây.
Biệt viện này thật sự là quá hẻo lánh, hơn nữa tướng quân vẫn chưa nạp thê thϊế͙p͙, hậu viện vẫn luôn để trống.
Cho nên khi tuần tra, thị vệ cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện.
Ngoại trừ mấy gian nhà không, còn gì nữa đâu.
Thị vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639634/chuong-1652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.