Tô Yên trầm mặc.
Tuân Cảnh kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, cẩn thận nhìn nàng.
“Nhìn Vương phi, hình như không hề vui mừng.”
Tô Yên ngơ ngác
“Sao cơ?”
Vì sao nàng phải cao hứng với đống hoa hướng dương này?
Tuân Cảnh ôm lấy Tô Yên, suy tư
“Chẳng lẽ, Vương phi nhìn hoa lại nhớ tới người nào đó sao?”
“Không có.”
“Thật sao?”
Tô Yên thực sự nghĩ tới một người, liền gật đầu
“Ta nghĩ tới Tống Trinh.”
Tuân Cảnh nghe cái tên xa lạ này, ôm Tô Yên không chịu buông tay
“Trong lòng Vương phi có thật nhiều thứ, nào là hoa hướng dương này, rồi lại Tống Trinh này, hình như Vương phi chưa bao giờ nghĩ tới bổn vương.”
Tô Yên nghe Tuân Cảnh nói xong liền đáp
“Ngày nào chúng ta cũng gặp, không cần nhung nhớ.”
Tuân Cảnh nghe xong liền cười
“Vương phi nói như vậy, hình như cũng đúng a.”
Hắn dựa sát vào tai Tô Yên, thì thầm
“Vương phi cố ý muốn sinh con cho bổn vương phải không?”
Tô Yên nhớ tới rất rất nhiều vị diện trước đó.
Khẽ lắc đầu
“Không sinh được.”
Tuân Cảnh sửng sốt, sau đó liền bế bổng Tô Yên lên
“Nàng đang trách bổn vương không nỗ lực hầu hạ nàng sao?”
Dứt lời liền bước nhanh vào trong phòng, đá cửa.
Tô Yên vừa mới ra khỏi phòng chưa được bao lâu, lại bị bắt cóc vào trong.
Sinh con hay không không quan trọng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Quan trọng là hắn muốn ngủ nàng.
Tiểu Đào đứng bên cạnh, khuôn mặt đỏ như quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639635/chuong-1653.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.