Tuân Cảnh duỗi tay, nhéo Tô Yên cằm.
“Nghĩ hoa hướng dương? Nhìn thấy hoa hướng dương trong viện, nàng nghĩ tới nơi nào sao?”
“Ừm, nhớ tới vườn hoa ta trồng ở phủ Trấn Nam Vương.”
Nàng vừa dứt lời, Tuân Cảnh liền nhìn nàng chằm chằm cả nửa ngày.
“Rất nhớ?”
“Không.”
Nàng cũng chỉ là nhìn thấy chậu hoa này, liền nghĩ tới vườn hoa đó mà thôi.
Tuân Cảnh giống như đang suy tư điều gì
“Hoa hướng dương ở phủ Trấn Nam Vương, nên nhổ đi rồi.”
Tô Yên nghi hoặc
“Hửm?”
·········
Biệt viện phủ Trấn Nam Vương.
Âu Dương Du đứng ở cửa biệt viện, nhìn cả một vườn hoa hướng dương nở rộ.
Lá cây xanh um, hoa vàng rực rỡ, lấp đầy toàn bộ mảnh đất trống khi trước.
Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy vườn hoa hướng dương này liền cảm thấy trong lòng sáng ngời, tinh thần thoải mái vô cùng.
Hắn đứng im đó nhìn.
Phát hiện ra vườn hoa hướng dương này, là ngẫu nhiên.
hắn vô tình đi qua nơi này, vô tình đẩy cửa bước vào đây, vô tình nhìn thấy vườn hoa hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.
Âu Dương Du chắp tay sau lưng, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của nữ nhân kia.
Nàng là người thần kỳ nhất mà gã từng gặp.
Một nữ nhân mà có thể lấy cứng chọi cứng, dùng quyền cước đả thương được hắn.
Thậm chí làm hắn cảm thấy có chút áp lực vô hình.
Trận chiến trong ngày mưa hôm ấy, khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Cũng đại khái bởi vì trận chiến ấy, khiến cho Âu Dương Du có chút hối hận đã nhường vị Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639633/chuong-1651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.