Hắn không phải tên ngốc.
Lần đầu tiên gặp nàng ở ngôi miếu hoang, nàng đã có bộ dạng người sống chớ lại gần.
Khi gặp lại nàng, nàng lại vô cùng mềm mại vô hại, không có một chút công kϊƈɦ nào, hắn đã cảm thấy lạ rồi.
Vài lần gần đây, biểu hiện của nàng không quá rõ ràng.
Nhưng mỗi khi trời mưa, lại vô cùng không kiên nhẫn, vô cùng bực bội nhưng lại không muốn làm hắn bị thương, liền bảo hắn cách xa nàng ra một chút.
Như thế này mà vẫn đoán không ra nữa sao?
Vốn dĩ Tô Yên còn đang không biết làm thế nào để mở lời nói với hắn.
Kết quả là hắn đã đoán ra được rồi.
Đang mải nghĩ ngợi, vừa mới ngẩng đầu lên
“Ưmm….”
Tô Yên bị Tuân Cảnh ấn lên bàn.
Hônnnn.
Tuân Cảnh vừa hôn Tô Yên, vừa lẩm bẩm
“Ta đã muốn làm thế này với nàng từ rất lâu rồi.”
Hiện giờ, thánh chỉ đã ban, hắn có thể quang minh chính đại hôn Vương phi của hắn.
Người nào đó vất vả gieo hạt trồng cây, từng bước từng bước, cuối cùng cũng thu hoạch được trái ngọt rồi.
Lòng lang dạ sói cũng không buồn che đậy mà lộ hết ra ngoài.
Cái vườn hoa ở Trấn Nam Vương phủ ấy à, rồi hắn sẽ có cách đào bằng sạch chỗ hoa ấy về.
Đó là chuyện nhỏ, đại sự bây giờ là về Kinh, thành hôn.
Kim Nhất đứng ngoài cửa nhíu mày.
Chỉ hận tai mình quá thính, nghe rõ hết những gì Vương gia và Vương phi nói trong phòng.
Hơn nữa, vì cái gì hắn luôn cảm thấy Vương gia đang phát triển theo hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639632/chuong-1650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.