Còn Tiểu Đào, tuy rằng vô cùng tận tâm và trung thành, nhưng đối với những nơi không quen thuộc lại tối tăm như thế này vẫn vô cùng sợ hãi.
Đặc biệt là, Công chúa điện hạ còn vô cùng khủng bố nữa.
Tiểu Đào không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng ngoài cửa.
Nhìn bên ngoài mưa tầm tã, còn có sấm sét, trong miếu, lại vô cùng yên tĩnh.
Đứng được một lúc, trong lòng Tiểu Đào đã bắt đầu có chút hoảng loạn.
Ở nơi núi rừng hoang vắng, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Ngay lúc này liền nghe thấy có tiếng người nói
“Vương Gia, chúng ta vào trong này tránh mưa.”
Một người khác đáp lại
“Ừm.”
Sau đó, không nghe thấy gì nữa.
Một lát sau, có hai người đi tới.
Một người mặc một thân y phục đen, rất giống thị vệ, một tay cầm ô che cho một người khác.
Dưới dù, Một nam tử mặc một thân y phục trắng, áo choàng trắng.
Mặt như họa, lông mi đen nhánh nhỏ dài, giống như bước từ trong tranh ra.
Quanh thân mang theo vẻ tôn quý, đứng ở nơi rách nát như vậy chỉ làm người ta lo lắng sẽ làm bẩn mắt của hắn.
Hai người xuất hiện trong ngôi miếu hoang này, quả thật không xứng.
Thị vệ kia lên tiếng
“Vương Gia, có người.”
Người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Tiểu Đào đang đứng ở cửa.
Sau đó gợi cánh môi, khẽ lên tiếng
“Không sao.”
Vừa dứt lời, hai người liền đi vào trong miếu.
Đi vào trong, thị vệ áo đen nhìn nam tử mặc bạch y, cất tiếng
“Có người.”
Bạch y nam tử nhìn vào trong góc tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639580/chuong-1602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.