Trời dần sáng lên.
Rốt cuộc, Tuân Cảnh cũng nhìn thấy rõ gương mặt của nữ nhân ngồi trong góc.
Áo cưới màu đỏ, đầu tóc tán loạn.
Ngồi trong một góc ôm lấy đầu gối.
Xung quanh nàng sâu bọ, nhện, rết, rơi đầy đất.
Hình như đều đã chết rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tuân Cảnh nhướng mày, trong đáy mắt có thêm một tầng cảm xúc.
Tên thị vệ lên tiếng
“Vương gia, chúng ta cần phải đi.”
Tuân Cảnh không nói chuyện, vẫn đang nhìn chằm chằm vào nữ nhân ngồi trong góc.
Lôi thôi lếch thếch, ướt nhẹp, trêи cánh tay trắng nõn còn có vết máu, giống như bị cắt qua.
Trêи vách tường, một vết rạn to kéo dài bốn phương tám hướng.
Thị vệ đợi một lúc vẫn không thấy Tuân Cảnh trả lời, hai tay ôm quyền
“Vương gia.”
Vừa dứt lời, nữ nhân đang ngồi xổm trong góc ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc không kiên nhẫn.
Nàng đứng lên, hướng tới phía tên thị vệ.
Vừa đi, vừa hỏi
“Ngươi thích nói lắm sao?”
Ong ong ong ong như ruồi muỗi bay bên tai, không ngừng nói.
Tên thị vệ nheo mắt.
Tô Yên nhìn tên nam nhân này không thuận mắt.
Trùng hợp, hắn ta cũng không vừa mắt Tô Yên từ đêm hôm qua.
Người này dám quát chủ tử câm miệng, hắn ta đã vô cùng tức giận rồi.
Tuân Cảnh lên tiếng
“Kim Nhất”
Vừa dứt lời, thị vệ liền cúi đầu, lùi lại phía sau một bước.
“Có thuộc hạ.”
Tuân Cảnh nhìn Tô Yên từ trêи xuống dưới.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639581/chuong-1603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.