Đối với những việc này Tô Yên cũng chẳng buồn quan tâm. Cô vẫn ở bên Hoặc Vưu. Thỉnh thoảng sẽ tới thăm Tô Kiêu.
Chỉ là từ lần trước đó, cũng không hiểu vì sao, Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ nhà mình lúc tiếp xúc với Tô Kiêu có chút…. quái quái.
Lúc trước còn có thể ngồi ngốc ở đó câu được câu chăng nói chuyện với Tô Kiêu đến nửa giờ. Nhưng hiện tại, đến được vài phút liền rời đi luôn.
Tiểu Hoa chậc lưỡi
“Ký chủ, có phải chị quá hà khắc với em trai mình rồi hay không?”
Được rồi, nó cũng phải công nhận Nam chủ đại nhân có mị lực vô biên đối với ký chủ. Nhưng Tô Kiêu hiện giờ lại giống như một cây cải thìa không ai cần.
Thê thảm lại đáng thương. Bị đánh còn không biết lí do, ngay cả chị gái ruột còn không thèm quan tâm mình.
Tô Yên cầm một quyển sách, ngồi ở trong phòng chính xem, nghi hoặc
“Có sao?”
Nếu Tiểu Hoa có đầu, khẳng định nó sẽ gật đến gãy cả cổ để thể hiện cho ký chủ biết, cô có bao nhiêu bất công với em trai mình.
“Ký chủ, hắn chỉ còn lại một mình chị là người thân. Chị nếu còn không quan tâm đến hắn nữa, hắn khẳng định sẽ vô cùng suy sụp.”
Tô Yên cúi đầu lột một viên kẹo, nhét vào trong miệng.
Nghiêm túc nói
“Mỗi người đều có thể độc lập sống sót. Không có chuyện thiếu đi một người thì sẽ chết.”
Tiểu Hoa tặc lưỡi, đạo lý chính là đạo lý. Nhưng mà…..
Tiểu Hoa hỏi tiếp
“Ký chủ, vậy Quân Vực đại nhân thì sao?”
Tô Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639381/chuong-1406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.