Không biết có phải bị chuyện này ảnh hưởng hay không. Ban đêm Tô Yên nằm mơ. Cô thấy một tiểu đậu đinh lẽo đẽo đi sau mình, liên mồm gọi cô là chị.
Thanh âm giòn tan như chuông gió của cậu nhóc cứ văng vẳng bên tai Tô Yên
“Chị, chị.”
Vừa gọi vừa muốn nắm tay Tô Yên. Kết quả, cô liền bị điện giật.
Vẻ mặt tiểu đậu đinh vô cùng thất vọng, vẫn cố chấp muốn nắm tay cô. Sau đó, mỗi lần nhóc vừa chạm vào tay Tô Yên, cô liền bị điện giật. Cô còn chưa kêu hay khóc gì, tiểu đậu đinh đã òa khóc trước.
Vừa khóc vừa nức nở nói.
“Em muốn ôm ôm.”
Tô Yên liền tỉnh giấc. Đây là ác mộng sao?
Cô vừa tỉnh liền cảm thấy không đúng lắm, thiếu thiếu cái gì đó. Bình thường, cô sẽ không xoay được người bởi vì bị Hoặc Vưu ôm chặt.
Tô Yên nghiêng đầu, trong phòng một màu đen nhánh. Duỗi tay sờ sang vị trí bên cạnh, trống không.
Hoắc Vưu đâu?
Cô ngồi dậy, mở đèn.
“Tiểu Hoa”
“Ký chủ, có phải chị muốn tìm Hoắc Vưu đại nhân không?”
“Hắn ở đâu?”
“Lầu 3, phòng đầu tiên.”
Tô Yên chờ tỉnh táo hơn một chút rồi đứng lên đi ra ngoài.
Lầu 3, phòng đầu tiên…
Còn chưa đi lên đến tầng ba liền nghe thấy trêи đó truyền đến âm thanh huyên náo.
Khoan Dư kinh hô
“Lão đại, bình tĩnh, bình tĩnh!”
Vừa dứt lời, “ầm” một tiếng, Khoan Quả bị ném ra ngoài, ngã trêи mặt đất.
Cô ngẩn người. Nhìn khắp hành lang một đống người nằm ngang nằm dọc đang rêи rỉ. Tiến lên liền thấy có một vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639382/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.