Cô lên tiếng
“Tô Kiêu là em trai của em, nó không thể chết được.”
Hoặc Vưu lại nghe thấy lý do này. Những người nhỏ tuổi hơn cô đều là em trai cô sao. Vậy có phải về sau cô sẽ che chở cho toàn bộ người trêи thế giới hay không?
Hoắc Vưu cố chấp
“Hắn sẽ không thể sống sót bước ra khỏi phi hạm này.”
Tô Yên buồn bực. Nói thế nào hắn cũng không chịu hiểu
“Anh!!!!”
Hoặc Vưu thấy cô tức giận. Hắn cúi đầu, che ngực.
Nơi này bị cô làm cho càng đau đớn. Tô Kiêu không chết, cô sẽ không bao giờ muốn ở bên hắn.
Hoặc Vưu lẩm bẩm
“Em có thể giết anh, giết anh rồi, em và hắn có thể rời đi.”
Rõ ràng là hắn ỷ đông hϊế͙p͙ yếu, là hắn khi dễ người ta. Thế quái nào lại nói ra một câu làm như mình mới chính là người bị khi dễ vậy?
Hoặc Vưu che miệng ho khan vài tiếng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ
“Em hà tất phải cứu tôi?? Không cứu tôi, hắn có thể yên ổn mà sống tốt hơn.”
Tô Yên ấn ấn đầu. Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng căng thẳng. Giống như không còn lựa chọn nào khác nữa. Chỉ có một trong hai người chết thì mới có thể kết thúc mọi chuyện êm đẹp.
TÔ KIÊU nhìn Hoặc Vưu, lại nhìn chị gái hắn.
Ừm…
Mới lúc đầu hắn còn không hiểu, hiện tại hắn đã hoàn toàn xác định. Hoặc Vưu thật sự coi hắn trở thành tình địch rồi.
Trước kia hắn còn tưởng Hoặc Vưu quá biến thái, đến nỗi còn ăn cả giấm của em trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639377/chuong-1402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.