Tô Yên đỡ Hoặc Vưu ra bên ngoài thang máy. Sau đó cẩn thận để hắn dựa lưng vào tường, lên tiếng
“Anh ở chỗ này chờ em một lát nhé.”
Hoặc Vưu không nói lời nào, chỉ gắt gao kéo tay Tô Yên.
Tô Yên
“Làm sao vậy?”
Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô
“Nếu em chỉ có thể chọn giữa anh hoặc Tô Kiêu chỉ được một người còn sống, em sẽ chọn ai?”
Tô Yên nghe cái vấn đề thần kỳ này. Cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời
“Tô Kiêu sẽ sống.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Hoặc Vưu liền trở nên vô cùng khó coi.
Hắn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn. Quả nhiên, người cô để ý nhất vẫn là tên nhãi ranh Tô Kiêu kia.
Cho nên, Tô Kiêu càng phải chết.
Đang nghĩ, liền thấy Tô Yên ôm lấy hắn, vỗ vỗ sống lưng hắn.
“Nếu anh chết đi, em sẽ chết cùng anh.”
Hoặc Vưu nghe cô nói xong, ngốc một hồi lâu mới hiểu được ý của cô.
Đôi mắt hắn sáng lên, bàn tay khớp xương rõ ràng ôm lấy eo cô, liền muốn hôn hôn.
Tô Kiêu bên kia đang đánh nhau với một đám mười mấy tên to cao đen hôi, mệt đến thở hồng hộc.
Cơ giáp của hắn đã bị mang đi, lại bị tiêm thuốc vào trong người, toàn thân bủn rủn không có sức lực.
Kết quả, nhìn mà xem, chị gái ruột của hắn còn đang mải chim chuột, tình chàng ý thϊế͙p͙ với tên đầu sỏ của mọi chuyện, còn chẳng thèm để ý đến hắn.
Chẳng lẽ đến mức không phân biệt được nặng nhẹ nhanh chậm luôn rồi sao?
Tô Kiêu gào lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639376/chuong-1401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.