Hoắc Vưu gật gật đầu.
Lệ khí trêи người đã thu lại, lập tức thành thật
Tô Yên hỏi lại một lần nữa
“Anh thật sự sẽ không đả thương nó?”
Hoắc Vưu gật đầu
“Cậu ấy là em trai của em, về sau chính là em trai của anh. Yên Yên, anh nói được thì làm được.”
Nói xong, Hoặc Vưu hôn một cái lên mặt Tô Yên.
Tô Yên ôm lấy hắn, lúc này mới cúi đầu xuống. Chỉ thấy áo hắn nhiễm một mảng đỏ tươi.
Đây là hậu quả của việc đi lại quá nhiều, miệng vết thương lại lần nữa rách ra.
Cô vô cùng rối rắm
“Đi về trước.”
Hoắc Vưu thành thành thật thật
“Đều nghe Yên Yên.”
Hơn nửa người hắn đều đè lên người Tô Yên, để cô dìu đi.
Tô Kiêu lại lần nữa bị bỏ rơi. Lúc sau, hắn mới mở miệng nói một câu
“Tinh Tế nợ hắn ta một giải Oscar mà!”
Cái tên biến thái Hoặc Vưu này, nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức, mọi chuyện sáng tỏ liền coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mấu chốt là bà chị gái úng não của hắn còn rất tin tưởng tên thần kinh đó.
Tô Kiêu có chút khó chịu.
Biết trước như vậy, còn lâu hắn mới nói ra. Có Tô Yên ở đó, đúng là tên biến thái kia sẽ không dám giết hắn.
Tô Kiêu đứng ở hành lang năm phút. Thang máy lại lần nữa đi lên. Một đám người lục tục nối đuôi nhau đi ra ngoài.
“Mau, cáng.”
Người dẫn đầu nhóm người ra lệnh. Nháy mắt đã có một cái cáng màu trắng xuất hiện trước mắt Tô Kiêu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639378/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.