Tiếng ho khan không dừng lại, thân thể đơn bạc tinh tế, giống như chỉ cần gió thổi qua liền bay.
Khuôn mặt hắn so với trước khi Tô Yên đi còn tái nhợt hơn rất nhiều.
Môi trắng bệch, không còn một chút huyết sắc.
Giống như bao nhiêu công chăm sóc dưỡng thương lâu như vậy đều là công cốc.
Thậm chí so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.
Tô Yên nhìn theo hướng âm thanh phát ra, mí mắt nâng lên một chút.
Nàng không kiên nhẫn, nhìn lướt qua
“Ai bảo chàng tới đây?”
Nói xong, nhướng mày
“Đừng tới đây, cách xa ta một chút.”
Phong Huyền nghe vậy, thân thể liền run lên.
Ánh mắt hắn đen nhánh nhìn Tô Yên, thấp giọng
“Chủ nhân, người không cần Phong Huyền nữa sao?”
Tô Yên không nói lời nào, mày nhăn lại.
Chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Nàng có chút, không khắc chế được bản thân.
Ở một góc xa xa, Tiểu Hồng đứng dưới cái dù giấy màu trắng, ăn một quả đào nó vừa mới hái được trêи đường.
Răng rắc cắn một miếng
“Yên Yên có phải sẽ đánh hắn không?”
Tô Cổ cúi đầu, liếc nó một cái.
“Đánh hay không thì ta không biết, nhưng nếu Yên Yên biết chuyện ngươi mang hắn tới đây, Yên Yên sẽ đánh chết ngươi.”
Tiểu Hồng đang gặm quả đào, nghe thấy vậy liền khựng lại.
Nó ngẩng đầu, không phục nói
“Là ngươi bảo ta đem hắn tới đây chứ!”
Tô Cổ
“Người là ngươi mang tới.”
Tiểu Hồng tức giận hừ một tiếng, lại tiếp tục cúi xuống cắn quả đào trong tay.
Vừa cắn vừa lắc lắc cái đuôi.
Quả đào này ăn thật ngon.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639311/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.