Tô Yên đứng bên miệng hố.
An an tĩnh tĩnh đợi.
Đợi cái gì?
Đợi kẻ muốn giết nàng, bò lên khỏi hố.
Nàng nhìn máu trêи tay mình.
Hiếm khi có thể chân chính tìm thấy kỳ phùng địch thủ có thực lực tương đương.
Những lần trước đều là nàng đơn phương tàn sát, chẳng những không khiến nàng dừng lại mà còn làm sự phiền chán, bực bội trong lòng dâng lên.
Mà hiện tại, kẻ đang nằm dưới hố kia lại không giống như trước.
Khó có khi nàng lại cảm nhận được cảm giác đã nghiền.
Nàng đứng chờ hắn bò dậy, rồi đánh chết hắn.
Cái loại cảm giác sảng kɧօáϊ này theo mạch máu chảy khắp người nàng, làm suy nghĩ của nàng có chút méo mó.
Sợi tóc đen dính vào mặt.
Thật khó tin, một Tô Yên không thể kiên nhẫn vào ngày mưa, lần đầu tiên nở nụ cười,
Nàng nhìn xuống hố, phát ra một tiếng cười nhẹ.
Ngược lại làm Tiểu Hoa sợ run.
Ô ô ô ô ~~~
Ký chủ đơn thuần của nó bao giờ mới trở về?
Cảm giác doạ người này là như thế nào?
Tô Yên đợi trong chốc lát.
Cái loại cảm giác đã nghiền chậm rãi rút đi.
Loại bực bội kia lại lần nữa dâng lên.
Nàng kéo kéo cổ áo.
Thật phiền phức.
Cái thứ kia bao giờ mới bò lên tới đây?
Sao lại yếu ớt như vậy?
Nàng nhấc chân, thấy hắn mãi không bò dậy, quyết định tự mình đi xuống hố tìm.
Kết quả vừa mới bước một bước.
“Ầm”
Một tia sét nặng nề đánh vào bên chân Tô Yên.
Gây ra chấn động mạnh khắp mặt đất.
Tô Yên giật giật mí mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639310/chuong-1335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.