Nước mưa trộn lẫn với máu chảy hỗn loạn trêи người.
Nâng tay lên, trêи tay chi chít miệng vết thương nhỏ bị đá cắt qua.
Quần áo cũng rách, trêи mặt cũng có vết thương.
Khóe môi cũng rỉ máu.
Tô Yên giật giật mí mắt, vẫn luôn cúi đầu.
Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên lại bị một bàn tay nhấc lên.
Thân thể lơ lửng trêи không.
Một hơi thở xa lạ truyền đến.
Nàng nâng mí mắt, nhìn thấy gương mặt đeo mặt nạ màu đen của Thao Thiết.
Lúc này, Lâm Nhu không biết ở đâu bay đến, nhanh chóng tiến lại gần.
Ả bước tới, vừa đi vừa cười đắc ý.
“Tô Yên, ngươi rốt cuộc vẫn thua dưới tay ta.”
Sau đó nhìn về phía Thao Thiết.
“Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, giao ả cho ta.”
Thao Thiết không nói lời nào, hắn nhìn vào Tô Yên, khẩn trương nuốt nước miếng.
Lâm Nhu nhìn thấy cảnh này liền nheo mắt lại, âm thanh lập tức trầm xuống.
“Thao Thiết, ta nói giao ả cho ta.”
Thao Thiết nghe thấy có người gọi tên hắn, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhu.
Hai người đối diện nhau, sau đó Thao Thiết liền rời tầm mắt nhìn về Tô Yên.
Đưa đồ ăn của mình cho người khác?
Hắn nhìn qua ngu thế sao?
Đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nghe Lâm Nhu gầm lên một tiếng.
“Thao Thiết! Ngươi chớ quên là ai đã thả ngươi ra!!”
Vừa dứt lời, Thao Thiết giơ tay phất một cái.
Lâm Nhu liền bị bay ra ngoài.
Thao Thiết lạnh nhạt
“Lắm mồm.”
Sau đó, hắn giơ tay bóp cổ Tô Yên.
Một bàn tay bóp chặt cổ, một bàn tay lôi kéo y phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639309/chuong-1334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.