Tiểu Hồng vừa gặm đào vừa nhìn về phía xa.
Một lúc lâu sau, nó ngẩng đầu lên, không biết vì sao mà cái đuôi lắc càng lúc càng nhanh, nhìn qua có chút hưng phấn.
Tô Cổ cúi đầu nhìn nó.
Bởi vì cái đuôi nó lắc qua lắc lại làm bùn nước bắn lên tung tóe.
Tô Cổ nhấc chân, dẫm lên cái đuôi của Tiểu Hồng, làm nó không thể động đậy được nữa.
Nhưng lực chủ ý của Tiểu Hồng vốn không đặt ở cái đuôi, đôi mắt to ngập nước của nó tràn đầy hưng phấn.
“Nam nhân kia liệu có bị Yên Yên đánh chết không?”
Thấy hắn suy yếu như vậy, Yên Yên nếu mất kiên nhẫn, có thể một chưởng đánh chết hắn…. vậy thì thật sự quá tốt.
Tô Cổ không nói chuyện, cũng nhìn sang phía Tô Yên.
Phong Huyền ho như muốn bay cả phổi ra, thân hình lung lay đi từng bước chậm chạp về phía Tô Yên.
Hai hàng lông mày của Tô Yên càng nhăn lại
“Cách xa ta một chút.”
Thân thể Phong Huyền run lên
“Chủ nhân, người không cần Phong Huyền nữa sao?”
Tô Yên không nói chuyện.
Trong lòng càng bực bội thêm.
Người này sao lại nói nhiều như vậy.
Nàng xoay người, trêи mặt tràn đầy sự khó chịu và không kiên nhẫn, quay đầu đi về phía sau.
Phong Huyền thất tha thất thểu, tiến nhanh bắt lấy cánh tay Tô Yên.
“Chủ nhân.”
Hắn lẩm bẩm một tiếng.
Tô Yên bị hắn túm lấy tay, cơ hồ là phản xạ có điều kiện.
Trực tiếp túm cổ hắn ném ra xa.
Thân thể hắn vẽ ra một độ cung trêи không trung, ngã xuống đất “rầm” một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639312/chuong-1337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.