Tô Yên nhìn Lâm Nhu.
Người này thật sự rất kỳ quái.
Rốt cuộc là vì sao nàng ta lại chắc chắn cái bánh bao kia đã cứu nàng một mạng, hơn nữa còn có thể nói đúng tình hợp lý như vậy?
Nhưng mà Tô Yên nghe thấy có thể trả xong nhân tình.
Nàng liền lên tiếng
“Được”
Nói xong, móc ngọc bích từ túi tiền ra.
Miếng ngọc màu lam tinh khiết, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thiếu niên đang cúi đầu dựa vào ven tường, chỗ dây xích có ký tự kia cũng phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Nhưng mà thiếu niên rũ tay xuống vậy nên đã che khuất chỗ ký hiệu này.
Hắn có vẻ thờ ơ với miếng ngọc bích kia.
Lâm Nhu nhíu mày nhìn khắp nơi.
Chung quanh phản ứng gì cũng không có.
Không có khả năng.
Chính là ở chỗ này.
Tô Yên nắm chặt ngọc bích ở trong tay, lại lần nữa cất vào túi tiền
“Cô đã nhìn rồi.”
Lâm Nhu bỗng nhiên nhanh chóng chạy vội tới chỗ Tô Yên.
Phanh!
Lâm Nhu còn chưa có tới gần Tô Yên, đã bị Tô Yên một chân đạp bay ra ngoài.
Như là diều đứt dây, lập tức bị đá tới dưới gốc cây hòe.
Lâm Nhu che lại ngực, hơi thở không xong, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
Nàng ta không thể tin tưởng
“Cô, cô vẫn luôn giấu giếm thực lực??”
Tô Yên nhìn nàng ta, thực nghiêm túc nói
“Là cô quá yếu.”
Nói xong, phía lối vào nghe được có tiếng người nói chuyện đang đi tới nơi này.
“Vừa nãy làm ta sợ muốn chết, đó là làm sao vậy? Động đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639283/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.