Tô Yên nhìn dây xích mảnh khảnh kia.
Nàng mở miệng
“Ta sẽ cỗ gắng.”
Thiếu niên đang muốn mở miệng
“Khối ngọc của……”
Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy nàng kia đứng lên.
Hai tay nắm lấy dây xích.
Kéo một chút, không có kéo mở.
Tiểu Hoa mở miệng
“Ký chủ, đây là dây xích Thiên Niên Đoạn*, hơn nữa còn được tăng thêm linh lực, đao thương bất nhập, băng hỏa bất xâm.”
*Rèn trong một ngàn năm.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Từ khi lực lượng của nàng bắt đầu khôi phục.
Cho tới nay, nàng đều là cố khắc chế lực lượng của mình.
Còn chưa từng dùng toàn lực lần nào.
Hiện giờ có thể thử xem.
Nếu là kéo không được, lại nghĩ biện pháp khác vậy.
Tay Tô Yên nắm chặt, bắt đầu dùng sức.
Thiếu niên dựa vào ven tường, nhìn nữ tử này.
Hàng mi dài run rẩy, cúi đầu.
Hắn sống lâu như vậy, nữ nhân thiện lương cũng đã thấy không ít.
Nhưng thiện lương đến ngu xuẩn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
Nữ nhân như vậy, nên bị ăn luôn để cho hắn chữa thương a.
Bằng không, sống cũng có ích lợi gì đâu?
Ngón tay thiếu niên vuốt ve chỗ dây xích nơi cổ tay.
Vòng dây xích kia cũng rất nhỏ.
Vừa thấy còn tưởng là vòng tay.
Nếu không phải hắn trọng thương chưa lành, thật cho rằng dây xích này có thể trế trụ được hắn?
Ánh mắt hắn buông xuống, trong mắt cảm xúc dần dần gia tăng.
Đợi trong chốc lát.
Phát hiện trêи cái còng lây dính vết máu.
Dính dính.
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Phát hiện nữ nhân kia còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639282/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.