Nói xong, hắn hỏi
“Ân nhân tên là gì?”
“Tô Yên.”
“Tên ân nhân thật là dễ nghe.”
Phong Huyền thấy Tô Yên cẩn thận đỡ hắn.
Ân.
Đây là lần đầu hắn được người nâng.
Vị ân nhân này của hắn nhìn cũng thật ngon miệng.
Chờ hắn hết hứng thú liền ăn nàng.
Hắn nuôi nhiều đồ vật như vậy, đây vẫn là lần đầu nuôi đồ ăn chơi.
Hình như.. cũng không tồi đâu.
Tô Yên xuyên qua cửa sau, nhìn cây hòe già trong viện.
Cây hoa hòe kia ở trong gió lay động xào xạc.
Nàng nhìn hắn
“Sao chàng lại bị nhốt vào nơi này?”
Phong Huyền cúi đầu, cả nửa ngày sau mới mở miệng
“Có người nhốt ta ở nơi này. Còn nói ai cứu ta, thì người đó chính là người ta muốn tìm.”
Nói xong, Phong Huyền ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chuyên chú nhìn Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
“Chàng muốn tìm ai?”
Phong Huyền
“Chủ nhân của ta.”
Nói xong, hắn cúi đầu, kéo lại cổ tay áo Tô Yên.
Hắn thấp giọng một câu
“Cô chính là chủ nhân của ta.”
Tô Yên nghe xong, sửng sốt.
“Chàng không phải nhân loại?”
Phong Huyền lắc đầu.
“Không phải.”
Tô Yên lại hỏi
“Chàng bị giam bao lâu rồi?”
“Thật lâu, ta vẫn luôn ở một mình dưới tàng cây hoa hòe kia.”
Nói xong, Phong Huyền lại kịch liệt ho khan.
Thân hình run run, rất suy yếu.
Tô Yên nhìn hắn, đi ba bước liền khụ, một bộ dáng yếu đến không được.
Nàng đỡ lấy hắn.
Lông mi Phong Huyền run run
“Hy vọng chủ nhân không cần vứt bỏ ta.”
Rõ ràng hắn còn cao hơn nàng, như thế nào lại thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639284/chuong-1309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.