Tô Yên chậm rì rì nói thêm một câu
"Em có thể tự xử lý được."
Tống Du Cảnh ngã vào trên vai Tô Yên, thật lâu sau cũng không ra tiếng.
Bỗng nhiên, ý cười truyền đến
"Được, anh tin tưởng Tiểu Quai."
Giọng nói của hắn hàm chứa ý cười, bình bình đạm đạm.
Tỏ vẻ đề tài này không cần phải nói quá nhiều.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn nhắm mặt lại, nhìn không ra cảm xúc gì.
Tô Yên nhịn không được lại nói thêm một lần nữa
"Em có thể xử lý tốt."
Tống Du Cảnh lại lên tiếng
"Ừ"
Sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu
"Không phải em muốn đi gặp mẹ sao?"
Tô Yên ôm hắn, ngược lại là không muốn đi.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói
"Em vốn là trọng sinh, những sự tình xảy ra trước đó vốn không liên quan gì tới em."
Tống Du Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Môi mỏng chậm rãi gợi lên ý cười
"Tiểu Quai đây là làm sao? Sợ anh sẽ hại hắn ư."
Tô Yên không nói lời nào, xem như cam chịu.
Cô lôi kéo hắn chậm chạp không buông tay.
"Pháp luật rất công bằng. Dựa theo pháp luật thì tội của hắn không đáng chết."
Tống Du Cảnh ngậm ý cười, trên gương mặt kia rốt cuộc cũng không lạnh băng như trước nữa.
Nhìn một cái chỉ cảm thấy vô cùng câu nhân.
Hắn chậm rãi mở miệng
"Tiểu Quai nói chuyện này với anh để làm gì? Anh là bác sĩ, không phải là thẩm phán."
Tô Yên hơi há mồm, cảm thấy nói bóng nói gió với hắn cũng vô dụng.
Cô rốt cuộc nói thẳng.
"Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639201/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.