Tô Yên lên tiếng
"Em đi gặp mẹ."
Tống Du Cảnh trầm mặc một giây.
Sau đó mở miệng
"Anh đi cùng em."
Tô Yên sửng sốt
"Hả?"
"Còn chưa gặp qua bố mẹ vợ tương lai nữa."
Tô Yên do dự, nói
"Lần sau rồi gặp."
Tống Du Cảnh mặt vô cảm
"Không muốn anh gặp họ?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải, em có chút việc muốn cùng mẹ xử lý."
"Anh không thể biết?"
"Đúng vậy, việc riêng."
Cô chậm rì rì phun ra mấy chữ.
Tống Du Cảnh nhướng mày, suy tư
"Việc riêng?"
Hắn từng bước một tiến tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên yên lặng lùi về sau.
Nhìn qua còn tưởng nam nhân này muốn ỷ thế hiếp người.
Bịch một tiếng.
Phía sau lưng Tô Yên là vách tường, tiến không được, lùi không xong.
Tống Du Cảnh chống tay ở trên tường.
Giọng nói sâu kín
"Việc riêng của em, anh không thể biết sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cô còn chưa kịp nói gì, Tống Du Cảnh liền nói tiếp.
"Anh là người ngoài sao?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Một chút việc nhỏ mà thôi."
Tống Du Cảnh giọng điệu quái quái
"Việc nhỏ mà cũng không muốn để cho người ngoài như anh biết, em đề phòng cướp sao?"
Hắn một câu tiếp một câu, khiến Tô Yên á khẩu không trả lời được.
Cô vốn đã không giỏi nói chuyện. Nào phải đối thủ của Quân Vực đâu chứ.
Giọng nói Tống Du Cảnh không hề phập phồng
"Hay là, mẹ vợ tương lai đã chọn được con rể tốt rồi?"
Nói xong, tức khắc trong phòng liền an tĩnh.
Hắn cúi người, khom lưng tới gần bên tai Tô Yên.
Giọng Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639200/chuong-1226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.