Hai người nhìn nhau một hồi lâu.
Sau đó, Tống Du Cảnh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngủ rồi.
Cứ như câu nói kia chỉ là nói mớ.
Lại ước chừng qua một giờ sau, Tống Du Cảnh tỉnh lại.
Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, lạnh như băng.
Hắn ngồi dậy.
Tô Yên cũng ngồi dậy theo, lên tiếng
"Anh tỉnh rồi."
Giọng nói vẫn có chút khàn khan, nghe không rõ.
Miệng vết thương trên cổ đã liền lại kha khá, để lại một vết sẹo.
Tống Du Cảnh xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lực chú ý của Tô yên vẫn luôn ở trên người hắn.
Cho đến tận lúc ăn xong bữa sáng, hắn đều không nhắc tới bất cứ chuyện gì.
Vừa nãy chắc là hắn ngủ mơ.
Tô Yên nghĩ như vậy.
Cô cắn một miếng bánh mì.
Bên cạnh, Tô Tiểu Hoa vung vẩy đôi chân
"Yên Yên, Yên Yên, em muốn ăn mứt trái cây."
Tiếng trẻ con non nớt vang lên.
Tống Du Cảnh nâng mí mắt.
Ngón tay thon dài cầm lọ bơ lạc đưa tới trước mặt Tô Tiểu Hoa.
Tô Tiểu Hoa vẫn có một chút sợ hắn.
Thế nên không dám mở miệng nói rằng mình không thích ăn bơ lạc.
Yên lặng dùng dao nhỏ quết một chút bơ lạc.
Sau đó ủy khuất cắn bánh mì.
Ô ô ô, bơ lạc thật khó ăn.
Người ta muốn ăn mứt trái cây cơ.
Tô Cổ ngồi đối diện nhìn đôi mắt rưng rưng của Tô Tiểu Hoa.
Hắn duỗi tay, quết mứt trái cây lên một miếng bánh mì.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Hoa, ném bánh mì đó cho Tiểu Hồng.
"Tê tê tê tê tê"
Ăn ngon!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639199/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.