Tô Yên ngăn cản bàn tay hắn đang sờ lên vết sẹo trên cổ.
Lên tiếng
"Bị thương cũng không phải em, lúc ấy em còn chưa trọng sinh."
"Nhưng người phải chịu khổ là em."
Tô Yên thấy hắn một lòng cứng rắn, dầu muối đều không ăn.
Cô kiên định nói
"Hắn không thể chết được."
Nói xong, lại bổ thêm một câu
"Đây là chuyện của em."
Quân Vực khựng lại.
Đứng thẳng, nhìn cô.
Miệng cười càng lúc càng lớn
"Tiểu Quai đây là vì một nam nhân khác mà muốn phân rõ giới hạn với anh sao?"
Tô Yên thấy hắn càng ngày càng cố chấp.
Dù cô có nói gì, nhưng phàm là không phù hợp với tâm ý của hắn đều sẽ bị hắn tính hết lên đầu tên Tô Phong kia.
Cô vươn ngón tay ra chỉ Quân Vực
"Anh đây là đang vô cớ gây rối."
Quân Vực thanh âm chậm rãi
"Tiểu Quai hiện tại cảm thấy anh đang vô cớ gây rối? Vì hắn? Hắn rất quan trọng với Tiểu Quai sao····ưm."
Hắn chưa nói xong đã bị người bịt kín miệng.
Tô Yên gấp đến không được.
Dù có nói như thế nào cô đều chiếm thế hạ phong.
Quân Vực nhắm mắt che khuất cảm xúc.
Không khí dần yên tĩnh
Tô Yên buông tay, lại kéo cánh tay hắn.
Thoáng dùng sức, đẩy người vào ghế.
Cô lúc này mới tiến lại gần.
Hôn hắn một cái.
Quân Vực bị hôn một cái. Biểu tình trên mặt nhìn qua đã tốt hơn một chút.
Khó có khi cô chủ động hôn hắn.
Mỗi lần hôn nhau cô đều như đầu gỗ, hôn thật lâu mới chịu đáp lại hắn.
Cô nghiêm túc nói
"Anh không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639202/chuong-1228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.