Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
"Mày hiện tại hỗn láo đến vậy à, dám trở mặt không nhận người anh trai này??
Vô luận nói như thế nào cũng chỉ là chuyện gia đình của chúng ta.
Mày còn muốn tìm cảnh sát tới giải quyết sao?!"
Tô Phong đúng lý hợp tình, thậm chí còn không có cảm giác mình làm sai.
Từng tiếng chỉ trích, tất cả đều là trách Tô Yên chuyện bé xé ra to, quá bất nhân.
Tô Yên trầm mặc.
Cô duỗi tay, kéo ngăn tủ đầu giường ra.
Từ trong ngăn kéo móc ra một chiếc dao gọt hoa quả.
Ném xuống đất "Bịch" một tiếng
Tô Yên tháo băng gạc trên cổ ra.
Khàn khàn nói
"Sự tình trước đó không đề cập tới nữa, chỉ cần anh cắt một dao như vậy trên cổ của anh, tôi liền không tố cáo anh nữa."
Tô Phong lập tức an tĩnh.
Bị nghẹn nói không ra lời.
Tô Yên đem băng gạc lần nữa quấn quanh ở trên cổ, chậm rì rì nói
"Làm không được có phải không? Làm không được, thế thì chỉ có vào ngốc trong ngục giam thôi."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Phong vừa mới còn nổi giận đùng đùng đã quay đầu nhìn về phía Mẹ Tô, khóc lóc nói
"Mẹ, mẹ, con cầu xin người, người kêu em gái buông tha con đi, con biết sai rồi."
"Mẹ, Con quỳ cho mẹ xem, mẹ cùng em gái nói chuyện cẩn thận, đừng bắt con vào ngục giam."
Tô Phong nói, giây tiếp theo liền quỳ gối trên mặt đất.
"Mẹ, con dập đầu lạy mẹ!!"
Nói xong liền dập đầu thật mạnh xuống đất.
Lần này, Mẹ Tô vừa rồi còn mới làm lơ, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639172/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.