Tô Yên nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên mặt Mẹ Tô.
Một lúc lâu sau, khàn khàn nói
"Mẹ không phải đã nói, sẽ không đề cập tới anh sao?"
Sắc mặt Mẹ Tô lộ ra sự xấu hổ.
Nhưng mà thật mau, Mẹ Tô hai mắt đầy nước mắt.
"Yên Yên, vô luận thế nào, hắn cũng là anh con mà."
Tô Yên duỗi tay, vuốt ve miệng vết thương trên cổ của mình.
Vết thương đã khép lại, không còn đau nữa.
Nhưng như thế nào hiện tại lại cảm thấy có chút đau?
Cô rất bình tĩnh
"Lời này của mẹ đã nói qua không dưới mười lần. Còn có chuyện gì khác muốn nói với con sao?"
Mẹ Tô duỗi tay, không ngừng chụp phủi đùi mình, đại khái là quá kích động.
Nước mắt chảy ra
"Con nói đi, con rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho anh con, chẳng lẽ con thật sự muốn mẹ tự sát ở trước mặt con sao?!"
Mẹ Tô nói lời này càng tỏ vẻ trách cứ Tô Yên hơn.
Trách Tô Yên không hiểu chuyện, rõ ràng là người một nhà vì cái gì còn muốn báo cảnh sát bắt anh mình.
Trách Tô Yên tàn nhẫn, con trai bà chỉ là muốn mượn chút tiền, tại sao một hai phải cùng hắn tranh chấp, còn muốn dùng mạng để đánh cược.
Trách Tô Yên vì anh trai đã bị nhốt ở trong trại tạm giam một tháng, cũng nên hết giận, vì cái gì còn không chịu buông tha cho hắn.
Tô Yên nói nghiêm túc,
"Mẹ nếu thật sự muốn chết, không cần ở bệnh viện tự sát, dù sao bác sĩ ở gần như vậy, không chết được, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639171/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.