Tình huống như vậy vẫn luôn liên tục đến buổi sáng ngày hôm sau.
Xem hắn rời giường, rửa mặt, ngồi xuống ăn bữa sáng, còn chưa nói được với Tô Yên mấy câu.
Chờ cơm nước xong.
Ba nhóc con sớm đã chờ ở phòng khách.
Tống Du Cảnh đứng lên.
Tô Yên duỗi tay, kéo hắn lại.
Tống Du Cảnh không giãy giụa, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn cô
"Có việc?"
Ngữ điệu lạnh lùng.
Ai thấy còn tưởng rằng hai người bọn họ không quen biết.
Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi rất nghiêm túc
"Anh làm sao vậy?"
Tống Du Cảnh như cũ không biểu lộ gì
"Anh rất tốt."
Tô Yên nghi hoặc
"Thật sự?"
Tống Du Cảnh lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng
"Ân"
Tô Yên thấy hắn không muốn nói.
Cô đành buông tay ra.
Nói
"Em không có việc gì."
Lời này tỏ vẻ, có thể thuận đường đưa ba nhóc con đi học.
Tô Tiểu Hoa non nớt nói
"Ma ma, bị muộn rồi."
Tô Yên lên tiếng
"Ân."
Cô vòng qua cái bàn đi đến phòng khách.
Nhìn đám người Tô Cổ đeo xong cặp sách, mặc đồng phục, từng bước từng bước đi ra ngoài cửa.
Kết quả, chờ khi Tô Tiểu Mộng đi ở cuối cùng vừa bước ra cửa.
Ầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại.
Tô Tiểu Mộng sửng sốt một chút.
Quay đầu lại xem.
Ba tên nhóc bị nhốt ở bên ngoài.
Ba ba cùng ma ma nên đưa bọn họ đi học cũng không có đi ra.
Đây là ý gì?
Tô Cổ bảo"Nghe một chút bọn họ nói cái gì."
Tô Tiểu Mộng uống một ngụm sữa bò.
Đầu dán ở trên cửa nghe động tĩnh bên trong.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639160/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.