Thầy giáo kia nghẹn lại
"Mẹ Tô Cổ là có ý gì đây?"
"Tôi nghi ngờ trình độ dạy học của thầy, và cả kiến thức pháp luật cùng đạo đức bị khuyết thiếu nữa."
Tô Yên nói thẳng không cố kỵ.
Thầy giáo bị lời Tô Yên nói làm tức giận
"Mẹ Tô Cổ, mời cô chú ý lời nói."
"Lời tôi nói không có vấn đề. Thầy không gọi điện thoại đi trách cứ hai học sinh tâm cơ không thuần kia, lại chạy tới trách người bị hại mang tiền quá nhiều? Tô Cổ mang tiền hay không, đó là tự do của nó. Lỗi sai không phải ở nó, lão sư hiện tại lại đẩy hết mọi sai lầm lên trên người nó làm gì."
Tô Yên càng nói càng lãnh đạm.
Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy không thể nào nói rõ được với vị thầy giáo này.
Nhận thức của vị này, rất kỳ quái.
Không chủ động đả thương người khác thì thôi, nhưng người khác tới hại mình thì phải biết phản kháng để bảo vệ bản thân chứ.
Như thế thì có gì sai?
Tô Yên trầm mặc thật lâu.
Lúc sau, cô ra tiếng
"Hy vọng khi con của thầy bị cướp bóc, thầy có thể suy nghĩ một chút người cướp bóc sống khổ sở thế nào. Cũng suy nghĩ một chút kẻ cướp kia vì sao không đoạt của người khác mà nhất định phải đoạt tiền của con ngài."
Nói xong, Tô Yên cúp điện thoại.
Điện thoại cắt đứt không bao lâu.
Một số điện thoại khác liền gọi đến.
Dãy số này tuy rằng không có lưu tên.
Nhưng Tô Yên lại biết.
Chính là nguyên nhân dẫn đến lần "ghen" gần nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639159/chuong-1185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.