Chương trước
Chương sau
Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Phượng Dung khẽ câu đôi môi mỏng lạnh.
Con ngươi đen nhánh nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên
"Hóa ra vị này, chính là mẹ kế của tôi a."
Hắn nói với giọng hàm chứa ý cười, nghe không ra ý vị gì.
Phượng Quốc Nguyên bị câu nói không thể hiểu được của đứa con nhà mình làm cho hoài nghi.
Cũng không biết đứa con trai này nghĩ như thế nào.
Nhưng mà nghĩ lại chuyện mình đi tìm vợ trẻ từ trước đến nay, hình như Phượng Dung cũng chưa từng nói gì.
Hẳn là cũng không có việc gì quan trọng.
Phượng Quốc Nguyên vo vo tay mập mạp ở trong túi.
"Ta cùng với mẹ kế của ngươi là thật tình yêu nhau, tối nay muốn mang cô ấy về, để ngươi gặp mặt, không ngờ, vừa vặn ngươi cũng tới."
Phượng Dung nhìn chằm chằm Phượng Quốc Nguyên.
Chậm chạp không nói gì.
Không biết vì sao, trong lòng Phượng Quốc Nguyên chợt trở nên cả kinh.
Lúc này, Phượng Dung buông mí mắt xuống, thấp giọng cười ra tiếng.
Hắn gọi Tô Yên là mẹ kế, đó là cố ý.
Nhưng ba chữ này từ trong miệng Phượng Quốc Nguyên truyền ra.
Lại còn là kiểu như lẽ thường tình.
Phượng Dung trong lòng cũng không biết vì cái gì.
Bỗng rất muốn cắt tên đàn ông đầy thịt mỡ trước mắt thành từng miếng.
Cỗ tức giận quái dị ở trong lòng khống chế không được liền thoát ra ngoài.
Phượng Quốc Nguyên thấy Phượng Dung cười cười, sự khẩn trương trong lòng chậm rãi thả lỏng xuống.
Chắc do mình nhìn lầm rồi.
Ông ta cười, duỗi tay với bản hiệp nghị kết hôn ở trên bàn.
Đưa cho mẹ Tô ở bên cạnh.
Mỉm cười nhàn nhạt nói
"Chỉ cần con gái bà ký vào bản hiệp nghị này, về sau, chúng ta chính là thông gia."
Mẹ Tô vội vàng nhận lấy tờ hợp đồng kia. Cười không khép miệng được.
"Có thể cùng Phượng đổng sự trưởng kết thành thông gia, đó là vinh hạnh của tôi."
Nói rồi, đi tới chỗ Tô Yên.
Vừa đi, vừa thúc giục
"Tiểu Yên, mau ký bản hợp đồng này đi."
Lúc này, Phượng Dung ra tiếng
"Cha vội làm cái gì vậy?"
Hắn sâu kín hỏi, Phượng Quốc Nguyên ứng phó trả lời một tiếng
"Quả thật không nóng nảy, ta cùng với mẹ kế của ngươi thực tình yêu nhau. Việc kết hôn này là lẽ tự nhiên mà thôi."
Phượng Dung cười
"Chẳng lẽ ông không muốn biết tôi tới chỗ này tìm ai sao?"
Phượng Quốc Nguyên sửng sốt.
Ngày trước bất cứ chuyện gì ông làm, Phượng Dung đều sẽ không bao giờ thò tay vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên, Phượng Dung chủ động dò hỏi mình.
Ông ta hỏi tiếp
"Tìm ai?"
"Tìm một người thiếu nợ."
Nói đến đây, ánh mắt Phượng Dung lại lần nữa vây quanh người Tô Yên.
"Tô Yên tiểu thư tính khi nào thì trả hết?"
Hắn gọi tên Tô Yên.
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Không nghĩ tới, Phượng Dung và Tô Yên thế mà lại có quen biết.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như còn có chút thân thiết.
Tô Yên liếm môi một chút, chưa từng thiếu nợ người khác.
Cô có chút không biết nên nói cái gì.
Lâu sau, nghiêm túc nói
"Trả từng đợt một."
Phượng Dung cười gật đầu
"Ừ, được."
Phượng Dung chậm rãi nói tiếp
"Vậy thì trước khi cô trả xong hết nợ, phải ủy khuất cho cô rồi. Hồng Dạ, mang người đi."
"Vâng"
Hồng Dạ lên tiếng.
Ngược lại Phượng Dung như nhớ tới cái gì đó.
Quay đầu nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên
"Khi nãy cha mới nói đến mẹ kế, hẳn không phải là cô ấy chứ?"
Phượng Dung câu môi nhìn người cha của chính mình.
Từng câu từng chữ
"Cha nên biết quy tắc của tôi, nếu một ngày kia cô ấy không trả nổi, tôi nhất định sẽ tìm đến người gần gũi với cô ấy nhất để lấy...."
Phượng Quốc Nguyên cười ha ha lắc đầu
"Đương nhiên không phải. Là vị kia, tên là Vân Vân."
Phượng Dung giống như hiểu rõ, ánh mắt đảo qua người Tô Vân Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.