Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Trong phòng bệnh, Phượng Dung cầm một trăm viên kẹo, tươi cười dần dần tan biến.
Hồng Dạ đi vào.
"Thiếu gia?"
Phượng Dung ném một túi kẹo kia xuống mặt đất.
"Vứt đi."
Hắn không thích ăn kẹo.
Lấy đống kẹo này, cũng chỉ là thấy biểu cảm luyến tiếc kia của Tô Yên có chút thú vị mà thôi.
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng"
Nói xong, tiến lên trước.
Cầm túi kẹo kia, đi ra ngoài cửa.
Nhưng vừa mới đi tới gần cửa.
Người ngồi ở trên giường bệnh bỗng nhiên lên tiếng
"Từ từ"
Hồng Dạ
"Thiếu gia?"
Phượng Dung dựa ở mép giường, nhìn chằm chằm túi kẹo kia thật lâu.
Nghĩ đến bộ dạng đau như xẻo thịt của Tô Yên.
Cong cong môi
"Để ở trên bàn đi."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng".
Hắn đặt túi kẹo lên trên bàn.
Trước khi ra ngoài, Hồng Dạ nói
"Thiếu gia, buổi tối hôm nay, Phượng đổng sự sẽ đến Tô gia."
Phượng Dung nâng đôi mắt lên, nhìn về phía Hồng Dạ.
"Mấy giờ?"
" 7 giờ tối."
Trong đầu hắn chợt nghĩ đến cuộc điện thoại mà Tô Yên nhận được trước khi ra về.
Giọng nói chói tai ở đầu dây bên kia, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
Hình như là mẹ của Tô Yên gọi đến.
Muốn tối hôm nay cô về nhà.
Thông qua hai việc trên tổng kết lại.
Liền biết được tính toán của Tô gia.
Đây là muốn buổi tối ngày hôm nay hoàn toàn ép cô đi vào khuôn khổ?
Lông mi đen nhánh của Phượng Dung khẽ rung động.
Với bộ dạng ngoan ngoãn kia của Tô Yên.
Có đi cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638842/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.