Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Phượng Dung nhìn về phía vết cắn do mình gây ra.
Mơ hồ có chút máu chảy ra ngoài.
Dấu vết xanh tím kia, ở trên làn da tinh tế tuyết trắng hiện lên vô cùng rõ ràng.
Trên người cô tỏa ra hương vị kẹo sữa thật đậm.
Hắn ghét ăn kẹo.
Nhưng hương thơm ở trên người cô thì lại không chán ghét.
"Mẹ kế dùng sữa tắm vị kẹo sữa à?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Vốn tưởng rằng thay đổi một cái đề tài, hắn sẽ không đề cập đến vấn đề cắn cắn nữa.
Ai ngờ, Phượng Dung vừa chuyển giọng một cái
"Nếu mẹ kế không muốn bị cắn, vậy thì bắt em bồi thường bằng kẹo sữa."
Giọng nói hắn sâu kín không nhanh không chậm.
Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc cụp mắt xuống
"Muốn bao nhiêu kẹo?"
"Có bao nhiêu?"
"Rất nhiều."
Nói xong, tay Tô Yên yên lặng sờ vào túi tiền.
Tiếp đó từng viên từng viên bị lấy ra bên ngoài.
Năm phút đồng hồ sau
"99 viên, một trăm viên, một trăm...."
Kẹo sữa nằm rải rác ở trên giường.
Lúc Tô Yên lần nữa sờ vào, thì đã không còn kẹo sữa nữa.
Tiểu Hoa
"Leng keng, kẹo sữa bị thiếu."
Tô Yên lúc này mới ra tiếng
"Hết rồi."
Bàn tay trắng nõn, ngoan ngoãn chìa ra.
Ánh mắt Phượng Dung nhìn chằm chằm cái túi tiền bên hông cô.
Nửa ngày lúc sau, cười như không cười, nói
" Cái túi này của mẹ kế nhỏ có thể chứa được hơn một trăm viên kẹo sữa, cũng thật lợi hại."
Bàn tay nhỏ trắng nõn Tô Yên yên lặng đặt trên túi.
Cũng may cái túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638841/chuong-865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.