Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Giây tiếp theo, cổ Tô Yên truyền đến một cảm giác đau đớn
"Đau, anh, anh đừng cắn."
Tô Yên che lại cổ, nước mắt lưng tròng.
Một cái tay khác bị hắn nắm chặt, có chạy cũng không thoát.
Phượng Dung bên này, lại giống như cắn nghiện rồi.
Hắn nhìn chằm chằm cổ Tô Yên.
"Ăn một bữa, phải cắn vài lần."
Tô Yên ngồi ở chỗ đó chớp chớp mắt.
"Em đền tiền."
Âm thanh mềm ấm, khác với bình thường không nhanh không chậm, hiện giờ lại mang theo một tia vội vàng.
Phượng Dung lộ răng trắng, cười rất vô hại
"Ở nơi này của tôi, tôi nói bồi thường như thế nào thì phải bồi như vậy."
Nói, lại làm bộ muốn cắn.
Cổ vẫn còn đau.
Nhưng, người ăn cơm là cô.
Tô Yên ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại.
"Anh muốn cắn bao nhiêu lần?"
Giọng nói mềm mại dò hỏi.
Môi của Phượng Dung dán ở cần cổ trắng nõn của cô.
Trong óc hiện lên hình ảnh nằm mơ đêm qua.
Trong mộng, ở một cung đình.
Bị một đám người vây quanh, nữ tử tên Tô Yên kia, cương quyết lạnh lùng nói, ta không cần ngươi.
Sau đó, móc trường kiếm ra, đâm vào đúng trái tim của nam nhân kia.
Một khắc đó, hắn vậy mà có một cảm giác đau lòng, không phải bởi vì nữ nhân kia giết hắn.
Mà là bởi vì một câu của cô, "ta không cần ngươi".
Vô số mảnh vỡ trong đầu đan chéo nhau, làm hắn nắm chặt cô càng lúc càng dùng lực thật lớn.
Đó là mộng.
Hắn biết.
Nhưng càng cùng cô ở chung, càng cảm thấy những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638840/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.