Edit: Tinh Niệm
Tô Yên cắn cắn môi, ánh mắt nhìn về phía hắn.
"Chàng không vui?"
Vũ Văn Húc quét qua trên mặt nàng.
Dừng trong chốc lát
"Nàng vừa đi tròn bảy ngày, không nói lời nào đã rời đi, hiện giờ lại đột nhiên trở về, nàng cảm thấy ta nên vui vẻ?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
"Ta, ta đi tìm đồ vật."
Nàng nói đúng lý hợp tình.
"Thứ gì?"
Tô Yên chỉ chỉ đùi phải hắn
"Ta biết có một linh dược, có thể trị liệu độc trong thân thể chàng."
Nói xong, Tô Yên ưỡn ưỡn người, bộ dáng thực kiêu ngạo.
Trái lại Vũ Văn Húc thực bình đạm
"Vậy... Tìm được rồi?"
Giọng nói vang lên, Tô Yên liền héo.
Nàng ấp úng, nhỏ giọng nói
"Kim linh hoa kia còn chưa nở, ta muốn qua một thời gian nữa lại đi xem."
Nàng thật vất vả mới tìm được nơi đó, còn bị phi trùng bám vào kim linh hoa kia cắn một ngụm.
Cắn ở chỗ cổ nàng.
Tuy rằng không cảm thấy đau, nhưng Tiểu Hoa lại muốn nàng chạy nhanh trở về tìm Vũ Văn Húc.
Vốn dĩ, nàng còn muốn ở đàng kia chờ đến khi hoa nở, trực tiếp hái kim linh hoa về cho hắn.
Vừa nghĩ tới đây, nàng nhìn về phía Vũ Văn Húc.
Phát hiện mắt hắn buông xuống, không hề nhìn nàng.
Hơn nữa không giống trước đây, ôm nàng vào lòng.
Chỉ dựa vào trên đầu giường, tùy ý nàng dán hắn, không tiếp thu cũng không cự tuyệt.
Như vậy... lãnh đạm còn có chút xa cách.
Từ trước đến nay Tô Yên tuy chỉ chú ý ăn ăn uống uống, nhưng cảm giác đối Vũ Văn Húc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638463/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.