Edit: Tinh Niệm
Lại qua ba ngày.
Vào buổi tối ngày thứ bảy.
Đại môn Thừa Hoan Điện yên tĩnh, khẽ meo meo bị mở ra.
Một bóng người xuất hiện ở trước đầu giường Vũ Văn Húc.
Người nọ ngồi xổm xuống, cũng không ra tiếng, chớp chớp mắt, cứ như vậy nhìn Vũ Văn Húc ngủ.
Vũ Văn Húc lông mi rung động một chút.
Lại không có mở mắt ra.
Phảng phất như đang ngủ say như cũ.
Cho đến khi, tí tách.
Một giọt nước mắt dừng ở trên mặt hắn.
Thanh âm nức nở vang lên.
Rốt cuộc, giả vờ không nổi nữa.
Hắn mở to mắt, đập vào mắt, là hình ảnh Tô Yên quần áo hỗn độn, trên tóc, trên quần áo, trên mặt, đều dính vết máu cùng bùn đất.
Vẻ mặt đầu bù tóc rối.
Vốn dĩ Tô Yên còn nghĩ chờ hắn tỉnh ngủ.
Kết quả, vừa thấy hắn, không nhịn được ủy khuất, xoạch xoạch nước mắt liền rơi xuống.
Kết quả, Vũ Văn Húc vừa tỉnh dậy, nàng càng không thể ức chế khóc lên
"Ô ~~~~~, đau ~~~~~"
Nàng khóc rất là thương tâm, ủy khuất ba ba.
Hơn nữa nàng một thân dơ loạn còn có vết máu, Vũ Văn Húc trong lòng lộp bộp một tiếng, ngồi dậy.
Hắn nhíu mày, nắm chặt cánh tay nàng kéo đến trước mặt mình.
"Người tới, châm đèn."
Khi nói chuyện thanh âm trầm không ít.
Giọng nói vang lên, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã đèn đuốc sáng trưng một mảnh.
Một bên xem một bên hỏi
"Chỗ nào bị thương?"
Tô Yên vươn ngón tay dơ hề hề, chỉ chỉ cái trán, lại chỉ chỉ cánh tay, bụng.
Nhìn dáng vẻ còn bị thương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638462/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.