Edit: Tinh Niệm
Vũ Văn Húc không nói gì, đôi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn nàng.
Nửa ngày sau.
Tô Yên héo.
Nàng ôm đầu, héo bẹp
"Là, là ta cắn. Không phải chuột."
Nhu nhu thanh âm vang lên.
Nghe nàng thành thật thừa nhận, Vũ Văn Húc trong mắt hiện lên ý cười,
"Ngày thường để nàng bị đói?"
Tô Yên tách ra ngón tay nhìn hắn một cái, sau đó nhỏ giọng nói
"Không có"
"Vậy, như thế nào ngay cả một quyển tấu chương cũng không buông tha, nhất định phải cắn một ngụm?"
Thanh âm Hắn nhiễm ý cười, không có tức giận, chính là cảm thấy có chút tò mò.
Tô Yên lẩm bẩm
"Ta, ta nhìn chàng mỗi ngày đều xem nó thật lâu, cho rằng ăn rất ngon....."
Giọng nói vang lên, liền nghe được trong viện truyền ra tiếng cười to.
Sau đó, chỉ nghe thanh âm Vũ Văn Húc mang theo ý cười
"Ta mỗi ngày càng ở với nàng nhiều thời gian hơn, sao nàng không nếm thử chính mình ăn ngon không?"
"Ta lại không ăn được."
"Sao lại không được?"
"..... ân?"
"Nàng không phải cục bột nhỏ sao?"
"Ta, ta, hiện tại là người, không thể ăn."
Tô Yên cường điệu.
Vũ Văn Húc thanh âm sâu kín
"Tất nhiên là cũng có thể ăn."
Giọng nói vừa rơi xuống, Tô Yên cả người cứng đờ.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc lập tức thay đổi.
Nàng yên lặng nhét tay mình vào trong quần áo, bọc bản thân đến kín mít.
Nhỏ giọng lại có chút ủy khuất hỏi
"Chàng muốn ăn ta? Vậy..., muốn ăn như thế nào? Hấp hay là kho?"
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638459/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.