Edit: Tinh Niệm
Vừa nói, người kia vội vàng chạy ra bên ngoài.
Công công tức trợn trắng mắt.
Hiện giờ trong vương phủ thêm một vị cô nương.
Người mỹ thiện tâm, chỉ là ăn nhiều chút.
Nhưng mà, từ khi vị cô nương này tới.
Hắn ở vương phủ làm nhiều năm như vậy, lần đầu cảm thấy vương phủ rốt cuộc có chút nhân khí.
Tuy bận rộn hơn, nhưng Vương cũng không còn như lúc trước, thoáng không vừa ý chính là rơi đầu.
Trước đó vài ngày, có một tỳ nữ không cẩn thận làm rớt nước trà trên người Vương gia, Vương gia thế nhưng cũng chưa nói gì.
Nguyên bản, nô tỳ kia đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vốn tưởng rằng lúc đó mình sẽ mất đầu.
Nhưng Tô Yên cô nương cao hứng phấn chấn cũng không biết đẩy Vương gia đi đâu, làm tỳ nữ kia tránh được một kiếp.
Chẳng những tỳ nữ kia nhẹ nhàng thở ra, mà chính hắn cũng khiếp sợ.
Từ sau khi chân Vương gia tàn tật, tính tình phi thường âm trầm.
Cho dù có cười, nhưng cũng tùy thời tùy chỗ nói trở mặt liền trở mặt, nói giết liền giết.
Lúc nào từng gặp qua Vương gia mỉm cười tùy ý người ta gia đẩy đi như vậy?
Hắn vừa nghĩ, một bên thúc giục
"Mau chút, chớ có để Vương gia cùng cô nương sốt ruột chờ."
Cô nương tuy ăn nhiều chút, nhưng đây là vương phủ, còn sợ nuôi không nổi??
Trong nội viện, dưới gốc cây hợp hoan.
Tô Yên ngồi ở trên ghế đá, trong tay cầm một quả táo, một ngụm một ngụm cắn.
Ở bên cạnh nàng, Vũ Văn Húc tay cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638458/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.