Edit: Tinh Niệm
Vào đêm.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào nhà.
Chỉ thấy một nữ tử khẽ meo meo từ trên giường đi xuống.
Đi ra bên ngoài.
Chờ đến khi nàng rời đi, nam tử trên giường vốn đã ngủ lại chuyển tỉnh.
Mở to mắt, nhìn phương hướng nữ tử rời đi.
Không ra tiếng.
Hắn chỉ nằm ở đằng kia, nhắm mắt, lại mở.
Sờ sờ vị trí bên cạnh còn có chút ấm áp.
Nàng xác thật là không ở đây.
Vũ Văn Húc buông xuống con ngươi, lông mi rung động, qua thật lâu sau, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nhìn dáng vẻ như là ngủ rồi.
Nhưng mỗi lần qua nửa canh giờ, đều sẽ mở mắt một lần, nhìn về phía cửa.
Ánh mắt đen nhánh thanh minh, không có tí buồn ngủ nào.
Như vậy, một lần lại một lần.
Bất tri bất giác, đã đến bình minh.
Không trung sáng lên một tia ánh sáng.
Bàn tay khớp xương rõ ràng, bao trùm ở vị trí bên cạnh.
Chạm đến một vùng lạnh lẽo.
Người kia, đã rời đi một đêm.
Con ngươi đen nhánh, thần sắc dần dần ảm đạm xuống.
Không nói một lời, ngồi dậy.
Như ngày thường, rời giường, thay quần áo, vào triều sớm, ăn cơm.
Tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ nhìn thấy Tô Yên cô nương vẫn chưa ra, còn tưởng rằng nàng vẫn ngủ, còn chưa dậy.
Vốn là tính toán hỏi Vương gia một chút, nhưng vừa thấy sắc mặt Vương gia không tốt lắm.
Bốn chữ Tô Yên cô nương tới bên miệng lập tức liền nuốt xuống.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Cẩn thận hầu hạ, không hề nói một lời.
Cho đến khi cơm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638460/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.