Edit: Tinh Niệm
Nói
"Hôm nay tóm được một con thỏ, có phải thực vất vả hay không?"
Tô Yên vừa nghe, nhớ tới tiến trình gian nan mình bắt thỏ.
Sau đó dùng sức gật gật đầu, mệt chết nó rồi đó.
Về sau không bao giờ muốn tự mình đi tóm nữa.
Hắn ra tiếng
"Vậy đi ngủ một giấc đi, tỉnh dậy lại tiếp tục ăn sau."
Tô Yên nghĩ nghĩ, ừm... có đạo lý.
Kết quả là nó ngoan ngoãn bị ôm đi rồi.
Lúc này, trong đầu Tô Yên truyền đến thanh âm
"Leng keng, chúc mừng ký chủ thắp sáng một ngôi sao."
Tự nhiên những lời này hiện giờ nghe vào lỗ tai Tô Yên, cái gì cũng không hiểu.
Sau đó đi theo hắn về phòng ngủ.
Chờ đến khi lên giường mới phát hiện, chân hắn không phải là hoàn toàn không thể động.
Một chân là có thể động, một chân khác...là què sao?
Không, trong lúc vô tình, ống quần kia kéo lên, lộ ra mắt cá chân phiếm tím.
Bày ra một loại màu sắc không bình thường.
Như là... trúng độc.
Chờ đến lúc được hạ nhân hầu hạ nằm ở trên giường.
Vũ Văn Húc sắc mặt giống như có chút khó coi.
Phải nói, mỗi lần vào ban đêm, nỗi lòng hắn luôn trở nên phập phồng khó định.
Ban ngày, mắt không thấy, tự nhiên sẽ không cảm thấy phiền.
Nhưng là buổi tối đi ngủ, bị người nâng, thoát y, nhìn thấy mắt cá chân phiếm tím kia chạy dài đến cẳng chân.
Thời thời khắc khắc như đang nói cho hắn biết, hắn hiện giờ chính là một người què.
Một đôi mắt sâu kín, giữa mày khó nén một tia tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638442/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.