Edit: Tinh Niệm
Vươn một đầu ngón tay
"Hôm nay buổi tối, để đầu bếp làm con thỏ nướng kia cho ngươi. Còn có cá, gà hầm, đường dấm vịt, đều là món ngươi thích ăn. Còn muốn tức giận với ta?"
Lời này là đang xin lỗi.
Có thể để vị Vương gia này xin lỗi, toàn bộ Đại Lương quốc cũng tìm không ra người nào.
Không nghĩ tới, vào một ngày này lại ôn tồn nói chuyện, nhẫn nại khuyên bảo với một con vật nhỏ đầy thịt.
Tô Yên bụm mặt, nuốt một chút nước miếng.
Cẩn thận nghĩ.... kỳ thật, cũng không phải vấn đề bao lớn có phải hay không?
Hắn không phải đã giữ lại mình sao?
Còn chuẩn bị tốt đồ ăn cho mình.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nó đói bụng.
Dùng tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ phấn nộn nộn của mình.
Nhìn một cái, đều gầy rồi.
Nó quay đầu, một bên bụm mặt một bên trộm xem Vũ Văn Húc.
Vũ Văn Húc bị một bộ dáng này của nó làm cho trong mắt hiện lên ý cười.
Hắn nhéo nhéo lỗ tai Tô Yên.
"Có phải đói bụng hay không? Phải bôi dược cho ngươi trước, băng bó xong lại đi ăn cơm, được không?"
Tô Yên nghe hắn an bài, cảm thấy...ân, rất có đạo lý.
Nó chớp chớp con ngươi ướt dầm dề.
Gật đầu.
Cứ như vậy, viên thịt nhỏ vốn đang khóc lợi hại, thành công được dỗ tốt.
Thành thành thật thật ghé vào trên đùi Vũ Văn Húc, bôi dược, băng bó.
Vốn dĩ, không có gì.
Nhưng mà, bị thương chính là phần lưng.
Thế cho nên sau khi quấn băng gạc màu trắng kia quanh vài vòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638441/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.