Edit: Tinh Niệm
Hắn cúi người, bế viên thịt nhỏ kia lên.
Vốn dĩ, hắn xác thật là muốn giết nó.
Nhưng mà hiện giờ, lại sửa lại ý tưởng.
Thấy nó khóc, bộ dáng thực ủy khuất, hắn duỗi tay lau đi nước mắt kia.
Thở dài
"Đừng khóc, bổn vương sẽ không vứt bỏ ngươi."
Khi nói chuyện, không tự giác phát ra một tia thân mật cùng nhu hòa.
Tô Yên lắc mông đưa lưng về phía hắn, tiếp tục khóc.
"Ô ô ô ô ~~~~"
Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu nó, muốn vuốt phẳng tiếng khóc kia.
Kết quả, tay vừa chạm vào phía sau lưng nó,
"Ô!!!"
Thanh âm lập tức đề cao một ít.
Toàn bộ thân thể đều rụt lại.
Vũ Văn Húc sửng sốt.
Cúi đầu nhìn về phía trên tay chính mình, dính một chút vết máu.
Phát hiện phía sau lưng nó đã bị thương.
"Tuyên thái y."
Hắn nhíu mi một chút, thanh âm không tự giác lạnh xuống.
Những thị vệ đó vừa nghe, còn tưởng rằng Vương gia bị thương, vội vàng đồng ý, chạy vội ra bên ngoài.
Tô Yên dùng cặp mắt ướt dầm dề nhìn Vũ Văn Húc, giống như là đang lên án hắn.
Vũ Văn Húc bao quanh toàn bộ bế nó lên.
"Vết thương này sao lại bị?"
Hắn khẩu khí nghe thực ôn nhu, sau lưng lại mang theo một tia sắc bén.
Tuy rằng, là hắn hạ mệnh lệnh bắt giữ nó. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Nhưng mà nhìn thấy nó bị thương, bày ra bộ dáng ủy khuất, trong lòng lại là không muốn.
Tô Yên dừng trong chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía con thỏ dính máu trên mặt đất kia.
"Ô ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638440/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.