Edit: Tinh Niệm
Tô Yên con ngươi chớp chớp nhìn Túc Cửu Từ.
"Đại ngư?"
Lẩm bẩm thanh âm vang lên.
Ngay một giây sau đã phủ định.
"Ngươi không phải."
Ngược lại, lại lần nữa cúi đầu, một đám động vật tất cả đều ngăn cản trước mặt Túc Cửu Từ.
Không cho hắn tới gần.
Trên cổ tay Tô Yên, vòng tay màu đen gắn viên ngọc hình giọt nước chợt sáng lên.
Khác với ngày trước, đó là một loại chói mắt, màu sắc đỏ tươi giống như máu.
Túc Cửu Từ chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Như là có thứ gì muốn tách ra.
Cả nửa ngày sau, Túc Cửu Từ bước chân lảo đảo một chút.
Trong mắt hắn hiện lên một tia đỏ như máu, giằng co một đoạn thời gian, mới chậm rãi tiêu tán đi.
Sau đó, hình như, Túc Cửu Từ không giống lúc trước.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh.
Đầu tiên là nhìn nhìn thân thể của mình, sau đó gợi lên môi cười.
Cái loại ý cười nhợt nhạt này, lại như là thấy điều thú vị.
Nâng mắt lên, nhìn dã thú hung mãnh vây quanh chính mình.
Hắn cũng không có sợ hãi.
Ngược lại là có vẻ thảnh thơi.
Trong lúc vô tình nhìn đến Tô Yên đứng cúi đầu sau tầng tầng dã thú.
Hắn ánh mắt sáng ngời.
Ý cười tựa hồ càng sâu chút.
Chỉ là, sau đó, liền chú ý tới đêm đen mưa bay đầy trời này.
Còn có từng đống thi thể bày một chỗ kia.
Hắn trầm mặc, như là nhớ tới cái gì.
Khi ngẩng đầu lần nữa, ý cười trên khóe môi phai nhạt chút.
Cặp mắt kia nhìn Tô Yên, phảng phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638394/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.