Edit: Tinh Niệm
Họng sung đen như mực nhắm ngay vào cô, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
Nhưng mà..... phanh!
Không biết từ chỗ nào chạy ra một con báo.
Trực tiếp đánh úp lại, một ngụm cắn đứt cổ họng một người trong đó.
Mọi người còn chưa hết khiếp sợ.
Sau đó là Chó Sói tiếp đến Hổ, chỉ nghe thanh âm ầm ầm các loại động vật chạy vội gầm rú từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Mặt đất cũng bị chấn động đến run rẩy.
Tô Yên buông xuống mặt mày, chậm rãi đứng lên.
Thiếu niên thanh lãnh, mắt cũng không liếc một cái, chỉ là rơi xuống một câu
"Đều phải chết ở nơi này."
Giọng nói vang lên, nháy mắt, đám kia người liền bị động vật ăn thịt vây quanh.
Tiếng khóc tiếng kêu thảm thiết, vang lên khắp nơi.
Động vật gầm rú, cùng với tiếng la hét của con người.
Thậm chí đều không kịp nổ súng, chúng nó là động vật săn mồi, ngày thường chú ý chính là tốc độ.
Nháy mắt, bộ dáng tàn nhẫn cắn thịt xé rách, máu tươi bắn ra.
Tô Yên nhìn những người đó.
Đứng ở trong mưa.
Nhẹ nhàng ra tiếng
"Có người nói với ta, làm người phải có điểm mấu chốt, nên biết rằng có một số việc làm được, có một số việc làm không được. Bằng không, có khác gì cầm thú đâu."
Thanh âm cô nhẹ nhàng, khác với bộ dáng gặp trời mưa là bực bội như lúc trước.
Nhưng đôi mắt kia hờ hững lạnh băng, nhìn đến trường hợp huyết tinh kia cũng không có một chút dao động.
Dừng một chút, cô lại lần nữa ra tiếng
"Các ngươi sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638393/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.