Edit: Tinh Niệm
Tô Yên bị Quân Vực ôm kín không kẽ hở.
Chung quanh dã thú gào rống với Quân Vực.
Đại khái là tiếng cảnh cáo.
Quân Vực nâng lên mí mắt, thần sắc sâu kín đảo qua một vòng.
Ngay lập tức quanh thân một cỗ khí tức hắc ám cường đại phát ra.
Chỗ nào còn có bộ dáng ủy khuất khi nói chuyện với Tô Yên?
Lũ dã thú cơ hồ là theo bản năng thối lui.
Động vật luôn có khả năng quan sát nhạy bén.
Chúng biết nam nhân trước mặt không hề dễ đối phó.
Quân Vực ôm Tô Yên, phát hiện trên người cô đã lạnh thấu.
Chắc là đã ngây người trong mưa thật lâu.
Quân Vực khóe môi câu lấy ý cười nhợt nhạt, mí mắt buông xuống, hôn má cô một cái.
"Sợ?"
Tô Yên trầm mặc.
Nhưng thân thể vẫn luôn cứng đờ.
Đại khái là trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe thanh âm Quân Vực lập tức yếu ớt.
"Không muốn cùng ta nói chuyện, hay là không muốn ta ôm em?"
chợt vừa nghe thanh âm hắn, còn rất khiến người đau lòng.
Tô Yên giật giật thân thể, muốn cách hắn xa một chút rồi mới nói.
Kết quả, Quân Vực ôm càng chặt, một chút cũng không muốn buông ra.
Ngược lại liền nghe Quân Vực nói tiếp một câu
"Hiện tại, ngay cả ôm cũng không được, Tiểu Quai coi thường ta, hay là thích người khác rồi?"
Hắn một câu tiếp một câu, quả thực chính là càn quấy.
Nếu là người khác nói như vậy với Tô Yên, cô sẽ không thèm phản ứng lại.
Cố tình, người này là Quân Vực.
/ Quảng cáo
Cô nói rất nhỏ, rầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638395/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.